Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 39: Nói dối



Trong không khí phảng phất mùi hương lavender, Kỳ Thanh vuốt ve cái sừng hươu, ngồi nhìn lên Lục Uyển Đình đang xem văn kiện ở bàn làm việc.

Lục Uyển Đình mặc một cái áo ngủ màu trắng, để đầu tóc ướt rối tung trên vai, lạnh lùng nghiêm túc gương mặt nhìn như cấm dục nhưng lại câu dẫn người ta, Kỳ Thanh đi đến, cúi người nâng cằm Lục Uyển Đình.

Hành động của Kỳ Thanh làm tim Lục Uyển Đình đập nhanh lên, Lục Uyển Đình buông văn kiện bắt lấy tay Kỳ Thanh, thái độ bình tĩnh mà nhìn "Còn không đi tắm sao?"

Đôi mắt Kỳ Thanh đầy tình ý kích động, thấy Lục Uyển Đình không có tâm lý phòng bị, cúi đầu hôn lên ngón tay trỏ một cái "Uyển Đình, dây chuyền chị đưa cho em, em rất thích."

Nơi ngón tay bị Kỳ Thanh hôn lên nóng cuồn cuộn, Lục Uyển Đình rút tay lại "Em thích là được." Mới trêu chọc Kỳ Thanh một chút lập tức đã bị phản công.

Kỳ Thanh cảm thấy mỹ mãn mà ngồi dậy "Em đi tắm đây." Lúc xoay người định vào nhà tắm, lại đột nhiên quay đầu lại nói với Lục Uyển Đình "Ngón tay chị có hương vị bạc hà."

Lục Uyển Đình ngây người, tâm nhảy lên kịch liệt như đang đánh trống, chờ Kỳ Thanh vào nhà tắm, cô nâng tay lên ngửi chỗ Kỳ Thanh mới hôn qua. Ngửi ngửi, đúng là có mùi bạc hà.

Kỳ Thanh không có lừa cô, ngón trỏ cô thật sự có mùi bạc hà.

Cái mùi này dính lên khi nào vậy? Lục Uyển Đình hồi tưởng một chút, hẳn là lúc cô đánh răng xong, dùng tay lấy nước để súc miệng lưu lại.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Lục Uyển Đình nhìn ngón tay mình, tưởng tượng hình ảnh Kỳ Thanh đang tắm rửa, trong nhất thời có loại cảm xúc khó nói nên lời,

Nhanh chóng lật văn kiện ra xem để át đi cái tâm bất an của mình.

Lúc Kỳ Thanh tắm xong, Lục Uyển Đình không xem văn kiện nữa mà chuyển sang nhìn máy tính, đôi tay ở trên bàn phím thanh thoát mà đánh, Kỳ Thanh sợ ảnh hưởng đến cô, cầm máy sấy rời khỏi phòng ngủ.

Lục Uyển Đình hồi phục xong email, tắt hòm thư đi, ngẩng đầu nhìn qua nhà tắm, tiếng nước đã không còn, cô khép máy tính lại từ bàn làm việc đi ra, đi đến nhà tắm, cửa mở nhưng bên trong không có người.

Kỳ Thanh đi đâu rồi?

Lục Uyển Đình đi ra phòng ngủ, nghe được âm thanh máy sấy ở dưới lầu, cô đi đến đầu cầu thang nhìn thấy Kỳ Thanh đang ngồi ở sofa thổi tóc.

Tầm mắt Kỳ Thanh vẫn nhìn lên tầng hai, nhìn thấy một thân ảnh từ phòng ngủ đi ra, lập tức tắt máy sấy.

Hai người nhìn nhau cười, Lục Uyển Đình từ trên lầu đi xuống "Sao lại ngồi ở đây thổi tóc?"

Đi đến bên người Kỳ Thanh, rất tự nhiên mà lấy cái máy sấy tóc trong tay Kỳ Thanh, mở máy sấy lên, nhẹ nhàng xoa tóc Kỳ Thanh nhẹ nhàng ôn nhu giúp cô thổi tóc.

"Em thấy chị vội, sợ âm thanh làm ảnh hưởng đến chị." Lục Uyển Đình làm động tác này làm cô thấy thật thoải mái, Kỳ Thanh nheo mắt lại giang hai tay ôm lấy Lục Uyển Đình, dựa vào trong ngực của cô,

Lục Uyển Đình cúi nhìn Kỳ Thanh trong ngực cô, ánh mắt càng thêm ôn nhu.

Hiện tại, hai cô đâu có giống yêu đương, giống như lão phu thê hơn.

Kỳ Thanh nắm lấy góc áo Lục Uyển Đình, lén ngửi mùi hương trên người Lục Uyển Đình, cô rất thích mùi hương của Lục Uyển Đình

Được ở bên Lục Uyển Đình như vậy, khó có lời nào có thể miêu tả được hạnh phúc lúc này,

Phát hiện Kỳ Thanh ở trong người mình cọ tới cọ lui, động tác tay của Lục Uyển Đình hơi đốn, xoa xoa đầu cô, chống bả vai Kỳ Thanh đẩy ra "Được rồi, khô rồi."

Lại bị Kỳ Thanh cọ một cái nữa chắc cô sẽ làm chuyện xấu mất.

Đem dây điện cuốn gọn lại nói "Lên lầu đi!"

Lại là một đêm chỉ đơn thuần đắp cái chăn rồi nhau ngủ, không làm chuyện gì khác.

Đêm dài nương theo ánh sáng từ bên ngoài, Kỳ Thanh mở mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy ánh trăng sáng bên ngoài.

Ánh trăng màu bạc xuyên qua bức rèm trong phòng ngủ, Kỳ Thanh nhìn người bên gối đang ngủ, hoài tâm khắc chế, ngẩng đầu hôn lên môi người đó một cái rồi ôm chặt lấy, chôn ở trong hõm vai của Lục Uyển Đình.

Cùng chung chăn gối mấy đêm như vậy, khi nào hai người có thể tiến thêm được bước nữa?

Kỳ Thành có thể cảm giác được thái độ của Lục Uyển Đình đối với cô có chuyển hoá rất lớn, hai người không hề xa lạ, thậm chí Lục Uyển Đình đối với cô có một chút thích.

Nhưng phần yêu thích này chưa đủ để hai người phát sinh quan hệ thân mật. Lục Uyển Đình thật lãnh đạm, tựa như ngoài công tác ra đối với những chuyện khác đều không để ý lắm.

Đột nhiên, cô lại nhớ tới dáng vẻ của Lục Uyển Đình khi nổi giận, lúc đó trên người không có nửa điểm ôn nhuận nhu hoà, cả người đều lạnh lại hung ác, nhưng Lục Uyển Đình như vậy lại làm cô càng thêm xao động, làm cô cảm thấy rất chân thật.

Yêu đương như thế nào liền khó khăn vậy!

Kỳ Thanh ôm chặt Lục Uyển Đình, chờ ngày mai thức dậy cô sẽ đi nhà sách mua mấy cuốn về tình yêu, chứ với cái tình trạng không nắng không mưa thì biết đến ngày tháng năm nào, cô mới có thể làm Lục Uyển Đình chân chính thích cô.

Đến lúc đó đừng nói kết hôn một năm, hai người vẫn còn bắt đầu yêu cũng chưa thể làm thê thê được.

Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại thì Lục Uyển Đình đã rời giường, trên giường chỉ còn lại một mình cô. Kỳ Thanh sờ vào vị trí kế bên, đã chỉ còn lại hơi lạnh, một chút dư vị cũng không lưu lại.

Nhìn thời gian đã 9h.

Lúc này, Lục Uyển Đình chắc đã đi được hơn một giờ rồi.

Quay sang, nhìn khung ảnh ở trên đầu giường, Kỳ Thanh ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cầm lấy khung ảnh đặt trên người, xuất thần mà nhìn tấm ảnh.

Lục Vân Tạ mở cửa, đưa đầu vào nhìn khắp phòng ngủ, thấy Kỳ Thanh đã tỉnh, mới dám đi vào "Chị tôi nói tôi đến xem chị rời giường chưa, nếu chưa tỉnh thì gọi chị dậy."

Nhìn đến khung ảnh trong tay cô, tò mò mà đến gần nhìn "Đây là chị lúc trẻ à?"

Kỳ Thanh nhịn không được mà phát cho Lục Vân Tạ một ánh mắt xem thường "Tôi hiện tại cũng còn trẻ nhé."

Trên ảnh chụp là cô lúc 17 tuổi, còn giờ cô 25 tuổi...một chút già cũng không có.

Lục Vân Tạ ngồi xuống mép giường, lấy khung ảnh trong tay Kỳ Thanh xem kỹ "Đây là chụp ở thư viện?"

Liếc mắt một cái đã nhận ra bối cảnh sau lưng Kỳ Thanh.

" Ân, thư việc của đại học Giang Lâm." Cũng là nơi cô gặp Lục Uyển Đình.

"Là nơi gặp chị tôi sao?" Lục Vân Tạ buông tay ra, đối tay chống lên giường, thân thể ngưỡng ra sau, nghiêng người làm bộ phong tình nhìn Kỳ Thanh.

Cô rất tò mò, Kỳ Thanh và chị cô thích nhau như thế nào.

Kỳ Thanh không trả lời, đem khung ảnh để lại chỗ cũ, hỏi Lục Vân Tạ "Em khi nào khai giảng?"

"Mỗi năm đều giống nhau, ngày 2 khai giải báo danh." Lục Vân Tạ xoay người "Chị có muốn cùng tôi trở về trường cũ không a?"

Nói đến chốn cũ, Kỳ Thanh nhớ đến lần trước ở cao ốc Đăng Phong gặp được Hà Chỉ học tỷ, Hà học tỷ cũng hỏi cô có muốn trở về nhìn xem đại học Giang Lâm không.

Nếu về trường thì tám phần sẽ gặp lại Hà Chỉ.

"Không được, tôi không có thời gian."

Lục Vân Tạ cúi người gần Kỳ Thanh, có chút tâm tư nhỏ muốn nói "Thật đáng tiếc, mỗi năm khai giảng, chị tôi sẽ cùng tôi về trường, tôi cho rằng hai người đã kết hôn thì năm nay sẽ cùng nhau đến trường với tôi chứ."

Lục Vân Tạ cong khoé môi "Chị không muốn biết chị tôi về trường sẽ đi đâu, gặp ai, ăn gì sao?"

Thiếu điều muốn nói cho Kỳ thanh biết, chị cô làm những việc đó không chừng là có liên quan đến cô.

Lời nói của Lục Vân Tạ làm Kỳ Thanh thay đổi chủ ý, không cần lo có gặp được Hà Chỉ hay không, cô phải cùng Lục Uyển Đình về lại trường.

Không...không thể cùng nhau đi.

"Vân Tạ, em có thể giúp tôi một việc không?" Quan hệ của cô và Vân Tạ cũng đã hoà hợp hơn nhiều, không giống như lúc đầu thường bị cô bé làm khó. Kỳ Thanh cảm thấy, tìm Lục Vân Tạ hỗ trợ chắc sẽ đáp ứng.

"Việc gì?" Lục Vân Tạ tò mò, Kỳ Thanh vậy mà còn tìm cô giúp đỡ.

Chờ Kỳ Thanh nói xong, Lục Vân Tạ kinh ngạc đến ngây người, cự tuyệt lắc đầu "Tôi mới không làm tiểu gián điệp cho chị."

"Vân Tạ." Kỳ Thanh nắm lấy tay áo Vân Tạ "Này cô em chồng, giúp chị dâu của cô việc này được không?"

"Buông tay ra! Đừng gọi là cô em chồng, kêu lão bà cũng đừng mơ." Làm gián điệp theo dõi ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể là chị gái cô.

"Đêm nay, tôi để cho Uyển Đình ngủ với em được không?" Lục Uyển Đình chính là uy hiếp đối với Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh lập tức nắm được nhược điểm của em chồng.

Lục Vân Tạ suy xét một chút "Một buổi tối không dủ." Cô nàng giơ tay đưa ba ngón tay ra, cò kè mặc cả nói "Ít nhất phải ba đêm."

"..." Thật đúng là thừa cơ trục lợi, Kỳ Thanh buông tay ra "Miễn, tôi có thể lén đi theo chị của em được."

Mới vừa rồi cô đùa thôi, cô luyến tiếc không muốn tách ra khỏi Lục Uyển Đình một đêm chứ đừng nói ba đêm.

Dù sao cái chuyện theo dõi, lúc học đại học cô làm cũng không thiếu, ngựa quen đường cũ thôi.

Lục Vân Tạ nheo nheo mắt "Tôi sẽ mách lẻo chị tôi, nói cho chị tôi biết, chị muốn lén lút đến trường đại học."

~~~

Đảo mắt đã tới ngày khai giảng của Lục Vân Tạ, cô đã học đến năm 4, các chương trình học đã học xong, chỉ còn lại làm luận văn tốt nghiệp. Đến trường học chỉ là báo danh trình diện một cái thôi, thời gian sau sẽ tự do.

Ngồi trên xe, Lục Vân Tạ luôn nhìn người bên cạnh đang lái xe, Lục Uyển Đình phát hiện ra được hành động của em mình có chút kỳ quái. "Không phải lần đầu tiên khai giảng, sao em giống lúc còn nhỏ khẩn trương như vậy?"

Lục Vân Tạ gãi gãi lên quần, cô hôm nay mặc muốn quần màu đen thể thao rộng rãi, hai tay cào một cái, quần hướng lên trên lộ ra được cái mắt cá chân xinh xắn.

"Đây là học kỳ cuối của em rồi, nghĩ đến sắp tốt nghiệp liền khẩn trương."

Lục Uyển Đình liếc mắt một cái cũng đã thấy được em gái mình nói dối, Lục Vân Tạ trước giờ còn ước gì được tốt nghiệp sớm để vào công ty làm việc, cao hứng còn không kịp làm sao mà khẩn trương.

Cho nên em gái cô đang khẩn trương cái gì? Chẳng lẽ là khẩn trương vì về trường sẽ gặp được người muốn gặp?

Lục Uyển Đình không thể hiện gì, giả vờ như không biết em gái đang nói dối "Giáo sư hướng dẫn tốt nghiệp đã chọn rồi sao?"

"Đã chọn rồi ạ." Lục Vân Tạ buông hai tay ra, mắt nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng ở vị trí ghế phụ không thể thấy được ở phía sau xe thông qua kính chiếu hậu.

Mắt thấy chị gái đang lái xe, Lục Vân Tạ nhịn không được nhắn cho Kỳ Thanh một cái [Chị đi đến đâu rồi.]

Làm gián điệp gì đó, trong lòng bất an quá, cô sao lại đáp ứng Kỳ Thanh chứ.

Ngày khai giảng, các đường vào trường đều kẹt, Lục Uyển Đình dừng ở cây đèn xanh đèn đỏ, nhìn trên màn hình điện thoại của Lục Vân Tạ là chân dung quen thuộc, nhíu mày nói "Em thêm bạn với Kỳ Thanh lúc nào vậy?"

Lục Vân Tạ đang nhắn cho Kỳ Thanh, đột nhiên tiếng của chị gái thình lình vang lên hỏi, tay rung lên, điện thoại thiếu chút nữa rớt xuống sàn xe.

"Trước...hai ngày trước." Lục Vân Tạ rời khỏi khung chat quay về giao diện màn hình chính, quay sang cười ngoan ngoãn với Lục Uyển Đình "Em với chị dâu cái gì cũng không có."

Mặt Lục Uyển Đình trầm xuống, lời nói này có nghĩa hai người đã có cái gì rồi.

"Em với Kỳ Thanh lén lút làm gì sau lưng chị?"

Lục Vân Tạ lắc đầu kiên quyết phủ nhận "Đâu có cái gì đâu, em với Kỳ Thanh chỉ là tuỳ tiện nói chuyện phiếm mà thôi."

"Em gọi em ấy là cái gì?" Lục Uyển Đình sắc mặt càng tệ hơn.

"Chị dâu!" Sợ chị mình hiểu lầm giữa chị dâu em chồng có gì đó mờ ám, Lục Vân Tạ không chịu đựng được nội tâm dày vò, mà thẳng thắn với chị mình "Chị dâu nói em là chị về trường đi đâu làm gì thì báo cho chị ấy..."