Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 44: Hắc quang hồn thạch





Asha Corea ngừng thở, nhưng không có triệt để chết đi, bất quá giống như trạng thái rã người sau thời gian dài ngâm mình bên trong hắc uyên lạnh lẽo.

Nhân loại, chung quy vẫn có khoảng cách sinh mệnh rất lớn so với đế vương sinh vật.

Vì vậy, ngay cả đế vương nếu cũng không dễ dàng gì sống sót được bên trong Luyện ngục này, Asha Corea cầm cự suốt mấy giờ sinh tồn đã là kỳ tích đáng kể.

Tại trên tay Mạc Phàm, hắn cảm nhận được cơ thể nàng hầu như không có nửa điểm nhiệt độ, từ trên xuống dưới một mặt đầy ắp những vết thương chí mạng, yếu ớt đến tột cùng.

Trong lúc nhất thời không biết phải làm gì ở tình huống này, Mạc Phàm đôi mắt đỏ hoe lên, vội vã luồn tay qua vùng tấm lưng của nàng, cuộn mình ôm thật chặt. Còn có trên người phát kích bùng lên một lượng lớn nhiệt hỏa, dĩ nhiên ngọn lửa không có khiến nàng thương tổn, mà là sưởi ấm cho thân thể lạnh tơ đang khô héo dần dần đó.

“Asha Corea, Asha Corea…!!!”

Viêm tước phủ ra mỗi lúc mỗi hừng hực hơn, tạo thành cái một thanh hỏa trụ cuồn cuộn sáng rực như quang minh thần chỉ soi xuống địa ngục nhân gian, nhanh chóng thiêu đến bốc hơi mấy tầng huyết dịch chảy quanh.

Mạc Phàm đặt chân xuống Luyện ngục, luôn là tâm lý sẽ có thể mãi mãi không bao giờ nhìn thấy nàng lần nào nữa, có thể đã chết đi, cũng có thể cùng tro tàn hòa lẫn, chỉ là làm tốt vẹn toàn chuẩn bị, chôn nàng trong lòng…cuối cùng khi chân chính thấy Asha Corea còn xương còn thịt ướt lệ trước mặt, hắn tuyệt đối mười phần liền sẽ đều không cam lòng để nàng ở lại.

Vì vậy, hắn tức giận!!

Hắn hận đến mức ác ma gân mạch cùng huyết văn đều muốn sinh viêm…

Liệt diễm bên ngoài cường đại là thế, nhưng cũng không có so được với cơn cuồng nộ đang bốc cháy dữ dội bên trong trái tim Mạc Phàm.

Hắn ôm nàng gọn ghẽ trong vòng tay to lớn kia, càng là bên dưới sự che chở của tám cái tòa hồn trấn Tà miếu, khoa trương như thể thiên địa cũng vì vậy mà bất lực chia cách.

“Ta ở đây, ngươi không có được phép chết, bất kể cái gì cũng không được phép chạm vào ngươi… Mau tỉnh lại!”

“…”

“Ngươi ôm ta hơi chặt …” Asha Corea thủ thỉ bên tai Mạc Phàm.

Giọng nàng đột nhiên run lên, mang ý nghĩa cực cường sảng khoái đến cho hắn.

“Vậy mới phải, vẫn là tỉnh rồi!”

“Ngươi phóng hỏa to như vậy, ta liền cả khi ngủ cũng cảm nhận được…”

Mạc Phàm thầm nghĩ cũng đành cười khổ, quả thật vừa rồi hắn mang đến mấy phần khoa trương như thế, dù bản thân thể trạng không còn tiếp cận được bất kỳ cái ma pháp nào thi triển, nhưng cứ việc phẫn nộ từ sâu bên trong, dẫn đến nội tâm, huyết dịch tăng nhiệt độ điên cuồng phi thường giống vật dẫn cháy, tạo điều kiện để trái tim hỏa thần lập tức bắt nhiệt, bùng bục đốt lên.

“Mạc Phàm, ngươi bao giờ có nghĩ đến xuống lại địa ngục cứu ta... sẽ có khả năng mãi mãi chúng ta không thể trở lên được?” Asha Corea vẫn nằm gọn trong lòng hắn, rướn lấy chút hơi thở, thều thào hỏi rằng.

Từ trong nội tâm nàng, không biết tại sao lại lộ ra cái biểu cảm một mặt mong đợi đáp án của hắn.

“Chưa từng nghĩ đến…chỉ là bất quá ta rất không ưa gì địa ngục, vậy nên sẽ không có chuyện ta nhường ngươi cho nó!!!” Mạc Phàm dứt khoát trả lời.

Asha Corea nghe được lời lẽ này, đột nhiên hé đến một nụ cười mỉm trên môi, ánh mắt không có di dời trên tấm lưng hắn.

“Tay của ngươi…” Nàng nói rằng.

“Không sao rồi, ngươi không sao là tốt rồi!!!” Mạc Phàm không hiểu ý tứ của Asha Corea, hắn nghĩ nàng lo cho vết thương của mình.

“Tay của ngươi đang đặt ở đâu.” Asha Corea đỏ mặt, cố gượng nói.

“Há, ta vô ý, ta vô ý…” Mạc Phàm giật mình buông tay ra khỏi….mông nàng.

“Ta lại cảm thấy trên gương mặt ngươi càng là mong muốn hành động ngược lại, đôi mắt tiểu hổ kia còn bày ra sự thích thú rõ ràng.” Asha Corea nặng thêm ngữ điệu lời nói, nàng nếu như có một chút sức lực, khẳng định đã tiện tay rút long nha trong không gian ra chém đầu lưu manh.

“Rõ ràng vậy sao?”

“Rất rõ ràng!”

Chuyện này cũng không thể trách hoàn toàn Mạc Phàm, hắn xuất phát bắt nguồn từ một lòng muốn cứu Asha Corea, nhưng tới công đoạn ôm nàng vào biển lửa, lại phát sinh đôi chút sự cố ngoài ý muốn.

Nếu phải đổ lỗi, nhất định đó là do dáng vóc kia…

Mạc Phàm ban đầu đặt tay lên vùng lưng bên dưới ngực Asha Corea, nhưng tựa hồ loại này đường cong uốn vào bên trong, liền bất ngờ tụt tay xuống điểm eo thon. Không phải nói, eo thon cũng chỉ được tính như chặn đường cong trên vòng đua, vẫn phải tìm một nơi khác, tốt nhất nó phải nhô ra, có độ bám tốt để dừng lại…không có tụt tay nữa, cuối cùng tất yếu chính là mông của nàng, địa phương đáp đỗ hoàn hảo.

Vốn dĩ, hắn còn tưởng rằng mình cứu lấy nàng, đem đến một vài lời nói sướt mướt lay động lòng người, liền sẽ được một màn sủng ái nịch ân nào đó. Kết quả, trái lại suýt chút đã bị nàng nhân cơ hội chém chết dưới Luyện ngục lạnh lẽo này.

“Phải rồi, ta nhớ rằng ngươi có một ma cụ phi thường thần kỳ … ”

“Nhắm mắt lại, quay mặt qua bên kia!”

Nhớ ra cái gì đó, Mạc Phàm định mở lời đổi chủ đề, nhưng chưa nói dứt câu thì lập tức Asha Corea đã hét lên vào mặt hắn.

Mất mãi một lúc, hắn mới hoàn hồn hiểu chuyện, quay lưng đến địa phương khác, kèm theo cái điệu bộ lúng túng lẫn hả hê đồng thời.

“Hầy…, ta không có nhìn kịp, ngươi đến mảnh xiêm y cũng không trọn vẹn đầy đủ thế mà… cũng còn tốt, ban nãy ôm lấy ngươi, tựa hồ cảm thấy màn cọ sát này có chút da thịt nhiều hơn, hóa ra chính mình chưa được nhìn nhưng đã nếm…”

Asha Corea giận tím mặt khi nghe câu sau, nàng là làm sao lại dễ dãi như vậy để bị tên hạ lưu này nói ra những lời đáng xấu hổ.

……

……

Trong lúc chờ đợi Asha Corea thay bộ y phục khác, Mạc Phàm nhưng chú ý đến thời điểm chính mình bị lôi đánh đến bét nhè huyết dịch.

Toàn bộ mấy ngàn đạo hắc ma thiểm điện kia công kích với cách thức lạ lẫm quỷ dị. Dưới tình huống sở hữu mạnh mẽ kháng lôi, hắn cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy được chân thực hình thù của những thanh sấm chớp này, càng là phải chấp nhận thụ thương vô cùng nhiều.

Ánh mắt hắn lập tức tia đến vị trí cao nhất của ma động, nơi mà ngay từ khi vào, bản thân liền cảm nhận được một tồn tại cỗ lôi năng khổng lồ.

Hắc quang hồn thạch!!!

Một tảng thạch tinh kim treo mình ở địa phương nổi bật nhất, ẩn chứa năng lượng Lôi hệ vô cùng vô tận, thật giống như hết thảy nguyên lực của một hồi lôi bạo khu vực đều là do nó tích trữ quá nhiều mà rò rĩ ra.

Vậy phải nói, nếu giả sử như chân chính nó triển khai…Tích lôi ma động khẳng định đã trở thành hoang động rồi, mà khả năng cả cái Luyện ngục này cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ…

Dàng dấp hèn mọn phơi ra chút đỉnh, tượng trưng cho chính hắn lòng tham nhen nhóm nổi lên…

“Đó là hồn lôi đại biểu ở hắc ám vị diện.” Asha Corea phía sau đi tới nói rằng.

Nàng vừa thay y phục xong, liền không khó nhận ra ngay hành vi muốn cướp bóc tại nhà địch của hắn.

“Hồn lôi sao, không phải hồn lôi uy lực làm sao có đạt tới mức độ thành trì này?” Mạc Phàm há to miệng ra hỏi rằng.

Asha Corea không có trả lời vội, nàng đưa bàn tay nhẹ nhàng đặt trên ngực Mạc Phàm, ánh sáng màu xanh lam tràn ngập tại đó xuất hiện, để cho trái tim hắn kịch liệt nhảy lên, liên tục không ngừng tái tạo cơ thể, Mạc Phàm có thể cảm giác được mình tất cả tinh kiều, tinh vũ đang có thu hoạch bổ sung.

Đây không phải là lần đầu tiên Mạc Phàm được chứng kiến màn trình diễn này, hắn nhưng tại quá khứ ở học phủ chi tranh chạm trán Hy Lạp quốc phủ, mà gần hơn là thời điểm trên lưng Huyền Xà tại Parthenon Thần Miếu.

Tinh nguyên dây chuyền trước ngực Asha Corea phát sáng, tuyệt đối là thượng hạng thần khí khiến cho hết thảy bạch ma pháp sư trên thế giới này phải thèm thuồng đến chảy nước miếng.

Vô luận là tâm linh hệ, trì dũ hay chúc phúc, đều không có năng lực khôi phục ma năng, bao quát rất nhiều ma khí cùng ma cụ, phần lớn mọi người vẫn tiến hành tự thân an dưỡng, kích thích tốc độ khôi phục ma năng.

Bất quá, cũng chỉ có Diệp Tâm Hạ, nắm giữ thần hồn, trực tiếp có thể làm được điều này, dĩ nhiên nàng cũng sẽ khuyếch đại hơn rất nhiều, không thể đem ra đặt lên bàn cân so sánh.

Trong thời gian thật ngắn, Mạc Phàm khôi phục được hai thành toàn thịnh, thêm vào một ít thương tích ngoài da, cháy khét cùng xương cốt được lành lặn phần nào.

“Ta không được như Diệp Tâm Hạ, dù có xài đến một số phương thức ngoại lai hỗ trợ, vốn dĩ chỉ là múa rìu yếu ớt cho ngươi lúc này, nếu có nàng ở đây ắt hẳn sẽ khác…”

Asha Corea mặt mày tái nhợt như tờ giấy, hơi tức thống khổ động lòng người. Nàng vốn bị thương cũng phi thường nặng nề, mặc dù vẫn tính là ma năng còn dồi dào, nhưng tự mình chữa trị đã coi như quá sức rồi.

Thậm chí, trong trường hợp đạt tốt nhất trạng thái, nàng như cũ vẫn không có khả năng hồi phục quá ba thành ma năng cho Mạc Phàm.

Nhưng như thế cũng tốt rồi…

Bản thân hắn lúc này là đế vương sinh mệnh, chính mình nắm giữ thể cách muốn bỏ xa rất nhiều so với nhân loại cực hạn, nàng hồi phục hai thành… vậy cũng đủ để xài mấy cái ma pháp phòng thân.

Trạng thái cơ thể, tinh thần ý chí cũng tốt hơn trước rất nhiều, không cần phải trâu bò giơ mặt ra nhận đòn chờ cứu giá.

“Mạc Phàm, trên người ngươi còn có một vết thương quang ấn, nội tình liên quan đến hồn cách bên trong..." Asha Corea khó khăn cất lời.

Thiên sứ tội ấn trên người Mạc Phàm không có bị Tinh nguyên mặt dây chuyền của Asha Corea làm mờ đi, càng là phản ứng vô cùng mạnh mẽ.
— QUẢNG CÁO —