Võ Thần Chúa Tể

Chương 1: Sống lại



Đại lục Thiên Võ.

Võ Vực, vùng đất tối cao.

Cuồng phong màu đen gào thét điên cuồng, bầu trời bị xé nứt thành những đường vết thương khổng lồ, dữ tợn kinh khủng, nó phun ra nuốt vào hư không hắc ám, như một đầu Hồng Hoang mãnh thú vĩnh viễn không biết mệt nhọc, có khả năng thôn phệ vạn vật.

Ở đại lục Thiên Võ, đây là một trong bảy đại cấm địa, gọi là Tử Vong Hạp Cốc, nằm ở Võ Vực.

Trong Tử Vong Hạp Cốc, hư không phong bạo kinh khủng tàn sát bừa bãi quanh năm không ngừng, vài vạn năm qua đã thôn phệ không biết bao nhiêu sinh mệnh cường giả. Nó giống như một cái cối xay thịt, cắn giết toàn bộ sinh mệnh tiến nhập vào bên trong.

Người ở đây hiếm tới nơi này, cho dù có cường giả mãnh mẽ cũng không dám hàng lâm nơi đây. Hư không phong bạo mênh mông cuồn cuộn, có thể dễ dàng xé rách một tên cường giả tuyệt thế Cửu Thiên Võ Đế thành mảnh nhỏ.

“Tại sao? Thượng Quan Hi Nhi, Phong Thiếu Vũ, hai người vì sao lại phản bội ta?”

Tần Trần người nhuốm máu, đứng ở trên vách đá dựng đứng trong Tử Vong Hạp Cốc. Vẻ mặt của hắn tức giận nhìn một nam một nữ, trong ánh mắt kia, trần ngập oán hận vô tận và phẫn nộ, trong lòng, thống khổ như đao cắt.

Tần Trần.

Chính là một đại truyền kỳ của Thiên Võ đại lục, cửu phẩm Đế Cấp Luyện dược sư, bát giai Hoàng cấp Huyết Mạch sư, bát giai Võ Hoàng.

Hắn từ nhỏ là cô chi, thân thể phế mạch, không thể tu hành.

Nhưng hắn sinh sinh phá tan trói buộc này, bắt đầu từ Huyết Mạch sư, nghịch thiên cải mệnh, bằng lực lượng phế mạch, trèo lên tuyệt đỉnh, đi ra một con đường từ xưa đến nay chưa từng có ai đạt được, trở thành thiên cổ đệ nhất nhân.

Hai mươi sáu tuổi, Tần Trần xông Thiên Trận sơn, bốn chín ngày đã đi qua 99 - 81 tòa cửu giai đại trận. Trở thành người duy nhất qua được Trận pháp sư trong nghìn năm qua của Thiên Trận sơn.

Hai mươi tám tuổi, đột phá cửu phẩm Luyện dược Đế sư, đảm nhiệm khách khanh trưởng lão của Dược Sư điện ở đại lục.

Ba mươi tuổi, dùng tạo nghệ bát giai Huyết Mạch Hoàng sư của mình khiêu chiến mười đại Huyết Mạch Hoàng sư của Huyết Mạch tháp, lại không bại một lần, danh chấn đại lục.

Trở thành truyền kỳ vĩ đại của đại lục.

Hắn, có một hồng nhan tên là Thượng Quan Hi Nhi, được khen là đệ nhất mỹ nhân của đại lục.

Mười năm sau, sống chết có nhau, Tần Trần dốc hết sức lực làm cho tu vi của Thượng Quan Hi Nhi đột ngột tăng mạnh, trở thành Cửu Thiên Võ Đế, là một giai thoại truyền kỳ của đại lục.

Hắn, có một huynh đệ tên là Phong Thiếu Vũ.

Mười năm qua, đối xử với nhau chân thành, Tần Trần dốc hết sức lực giúp hắn gầy dựng giang sơn to lớn, thành lập Hiên Viên đế quốc danh chấn đại lục.

Nhưng mà sau khi giúp hồng nhan cùng tri kỷ đứng ở đỉnh cao của đại lục, bọn họ lại cùng nhau phản bội hắn.

Một ngày kia.

Trong lúc ngủ mơ, Thượng Quan Hi Nhi bất ngờ ra tay, dùng Đế Binh do đích thân Tần Trần luyện chế đâm vào người hắn.

Đồng thời Phong Thiếu Vũ sớm mai phục ở bên ngoại, lập tức xông vào cung điện mạnh mẽ ra tay.

Hai cao thủ Cửu Thiên Võ Đế ra tay với bát giai Võ Hoàng, Tần Trần vội vàng không chuẩn bị kịp, bản thân bị thương nặng, chạy ra khỏi cung điện trốn trối chết ba ngày ba đêm.

Nhưng cuối cùng vẫn bị hai người đuổi giết tới Tử Vong Hạp Cốc.

Lúc này.

Tần Trần từ lâu đã sức cùng lực kiệt, toàn thân kinh mạch nát hết, hấp hối không còn sức đánh một trận.

Có điều hắn không hiểu vị sao hai người được hắn coi là người thân nhất lại liên thủ phản bội hắn.

“Tại sao?”

Thượng Quan Hi Nhi dung mạo tuyệt mỹ như là tiên tử bên trong tranh vẽ nhìn Tần Trần không cam lòng hỏi. Cười duyên rúc vào lòng Phong Thiếu Vũ, mà bàn tay của Phong Thiếu Vũ thì trực tiếp vuốt lên vòng eo của Thượng Quan Hi Nhi.

Thượng Quan Hi Nhi cười trào phúng, nhìn Tần Trần châm chọc, cười khẩy nói:

- Trước kia biết người, ta và Thiếu Vũ đã có lưỡng tình tương duyệt, sở dĩ đi chung với ngươi chỉ là vì lợi dụng ngươi mà thôi.

“Ngươi thật sự nghĩ là ta thật tâm thích ngươi hay sao? Ha ha ha, sai rồi...”

Thượng Quan Hi Nhi oán độc nhìn Tần Trần:

- Mỗi lần đi chung với ngươi, ta đều thấy thật oán hận, nếu như không phải ngươi cho ta và Thiếu Vũ nhiều chỗ tốt, ta cũng không thèm diễn trò.

“Mười năm này, mỗi một cử động của ngươi đều nằm trong kế hoạch của ta và Thiếu Vũ.”

“Mấy năm nay, ngươi si mê tu luyện và luyện dược, thường xuyên bế tan, cho ta và Thiếu Vũ có nhiều cơ hội ở chung.”

“Chúng ta đã sớm ước định, đợi lúc chúng ta trở thành Cửu Thiên Võ Đế, thì chính là lúc ngươi mất mạng.”

“Rốt cuộc, với sự trợ giúp của ngươi, ta thành Cửu Thiên Võ Đế, Thiếu Vũ thì thành lập Hiên Viên đế quốc.”

“Chúng ta cuối cùng có thể quang minh chính đại ở chung.”

“Đây, chính là tại sao, ngươi biết chưa?”

Thượng Quan Hi Nhi cười ha ha, trong tiếng cười tràn ngập ý lạnh lẽo, oán độc lạnh lùng, cùng với vẻ ôn nhu hiền thục của Thượng Quan Hi Nhi mà Tần Trần nhận biết rất khác biệt.

Tần Trần mặt xám như tro tàn.

Thời gian mười năm, nữ nhân này vẽ ra trăm phương ngàn kế, lại chỉ vì sắp xếp hắn.

Buồn cười chính mình hồn nhiên không có cảm giác, nghĩ là gặp được chân tình đáng giá.

Lại chưa nghĩ đến mười năm này hồng tụ thiêm hương, nguyên lai chỉ là một đoạn âm mưu mà thôi.

Tâm Tần Trần, như là bị vạn tiễn xuyên tâm.

Nhưng nhiều hơn, lại là oán hận.

Khuôn mặt quen thuộc, giờ khắc này thật xa lạ, thậm chí dung mạo tuyệt mỹ kia cũng biến thành vô cùng xấu xí và oán độc.

“Huynh đệ tốt đã biết tại sao rồi đi.”

Phong Thiếu Vũ nhếch miệng cười gian trá:

- Vì đạt được mục đích, ta nhẫn nhịn mười năm, không tiếc dâng nữ nâng của mình cho ngươi, mỗi khi nhìn ngươi và nàng ở cùng một chỗ, ta liền thề, chỉ cần thời cơ chín muồi ta nhất định tru diệt ngươi, để cho ngươi mất đi tất cả. Tài phú của ngươi, địa vị, nữ nhân tất cả đều trở thành của ta.”

“Cũng may mắn là tất cả đã kết thúc rồi.”

Trong mắt Phong Thiếu Vũ tràn ngập sát ý không chút che dấu nào. Hắn nhìn chằm chằm vòng tay trên cổ tay phải của Tần Trần, lộ ra vẻ tham lam, đắc ý cười gằn nói:

- Ngươi cứ yên tâm, chờ sau khi ngươi chết đi, tất cả những gì của ngươi ta sẽ nhận lấy. Đặc biệt là ngươi ở Thần Cấm Chi Địa lấy được một số vật gì đó, còn nữ nhân của ngươi nữa.

Phong Thiếu Vũ âm tà cười, cánh tay dài trực tiếp vuốt ve phong đồn Thượng Quan Hi Nhi, một đôi nam nữ này ở trước mặt Tần Trần cười khanh khách.

Tần Trần ánh mắt băng lãnh, cười thê lương.

Hai người thân nhất với mình, dĩ nhiên lúc nào cũng gạt hắn, lợi dụng trong lúc hắn bế quan tu luyện, đoạt hết tất cả của hắn. Buồn cười thay hắn lại không hề hay biết gì. Cho tới lúc này mới hối hận đã muộn.

Tần Trần cười.

Hắn cười đôi cẩu nam nữ này hèn hạ vô sỉ.

Cũng cười chính mình ngu muội ngu ngốc.

Cười, hai hàng huyết lệ theo khóe mắt chảy xuống.

Hắn chậm rãi đứng dậy, hai mắt tràn ngập cừu hận, hung hăng nhìn hai người chằm chằm.

Bi thương, tâm nguội lạnh.

Hắn hận, nếu như có cơ hội hắn nhất định sẽ giết đối phương.

Nhưng mà.

Hắn không có cơ hội.

Tần Trần nhìn cuồng bạo vết nứt hư không ở sau lưng, trong ánh mắt kinh sợ của đôi cẩu nam nữ, tung người một cái, sau đó liền bị vô tận hư không nháy mắt cắn nuốt.

Trước khi chết, Tần Trần ánh mắt băng lãnh, miệng cười nhạt.

Muốn đồ của hắn, đợi kiếp sau đi.

Cuồng phong gào thét, hư không loạn lưu.

Trên vách đá dựng đứng, chỉ có tiếng kinh sợ gào thét của Phong Thiếu Vũ và Thượng Quan Hi Nhi vang vọng thật lâu.

Đại lục Thiên Võ.

Đại Tề Quốc, Định Võ vương phủ.

“Thượng Quan Hi Nhi, Phong Thiếu Vũ, đôi cẩu nam nữ các ngươi, ta thật hận a!”

Một thiếu niên ở trên giường mạ vàng trở người giật mình tỉnh giấc, phẫn nộ ngồi dậy, cả người mồ hôi nhễ nhại. Hắn trợn tròn đôi mắt, con ngươi sáng như hàn tinh, bên trong bắn ra một đoàn hận ý khắc cốt minh tâm, cừu thân thấu trời.

Trên giường hẹp, thiếu niên nắm chặt hai tay, không màng cho móng tay xuyên vào lòng bàn tay, không hề cảm giác được bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn.

Một lúc lâu hắn mới hồi phục lại tinh thần, kinh ngạc không nói, ngơ ngác nhìn chiếc giường, mái hiên có phong cách cổ kính trước mặt.

Chuyền gì xảy ra, mình không phải đã chết hay sao?

Một cổ đau đớn thấu xuông đột nhiên truyền đến đầu óc Tần Trần, cho nên hắn liền thống khổ hét lớn một tiếng.

Kèm theo đau đớn truyền đến, là một cổ ký ức hoàn toàn mới.

“Bản thân mình vậy mà trọng sinh rồi?”

Chợt Tần Trần mở bằng mắt, sau khi hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Cho dù hắn là cường giả đỉnh cao đại lục lúc này trên mặt vẫn hiện lên vẻ khó có thể tin.

Trong trí nhớ.

Hôm nay là Võ Thần lịch năm 2516, cách thời gian hắn ngã xuống ở kiếp trước tận 300 năm.

Thời gian 300 năm, thế sự xoay vần, nhiều chuyện thay đổi bất ngờ.

Hiên Viên đế quôc, trong tay Phong Thiếu Vũ mở rộng đất đai biên cương, trở thành đại lục đệ nhất hoàng triều, uy chấn thiên hạ, phong hào là Hiên Viên Đại Đế.

Mà Thượng Quan Hi Nhi, thì lập ra Phiêu Miểu Cung, hiệu là Lăng Ba Nữ Đế, hưởng thủ ngàn tỉ người kính ngưỡng.

Hai người bằng vào đan dược và Thần Binh mà Tần Trần lư lại, trở thành chí cao tồn tại của đại lục, uy lâm thiên hạ, giậm chân một cái toàn bộ đại lục đều có khả năng run lẩy bẩy.

Mà Tần Trần thì trọng sinh vào một nước nhỏ, nằm tại nơi hẻo lảnh trên đại lục.

“Thượng Quan Hi Nhi, Phong Thiếu Vũ, ông trời cho ta sống lại lần nữa, các người hãy chờ, ta Tần Trần trở về, chính là lúc ác mộng của các ngươi bắt đầu. Một ngày nào đó, ta Tần Trần sẽ đích thân đi lên Võ Vực, đòi lại những gì đã mất.”

Tần Trần nắm chặt nắm đấm, ở trong căn phòng tràn ngập phong cách cổ xưa, thề với trời.

Sát ý nồng nặc, ở trong không trung căn phong hóa thành vô số gió xoáy vô hình, thật lâu không tan.

“Trần Nhi!”

Đột nhiên một tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở ra, một người mỹ phụ mặc trường bào, đầu mang ngọc trâm nôn nón đi tới. Thấy Tần Trần đã tỉnh dậy nằm trên giường, trong mắt hiện ra tia mừng rỡ.

“Quá tốt rồi Trần Nhi, ngươi rốt cuộc đã tỉnh, làm cho mẫu thân lo lắng hỏng mất.”

Lông mi thật dài của mỹ phụ mang theo ít giọt nước mắt, nàng ôm cổ Tần Trần ríu rít khóc ồ lên. Có điều trong tiếng khóc có mang theo ý mừng rỡ. Cảm nhận trước ngực ấm áp khiến cho nội tâm mang theo cừu hận của Tần Trần xuất hiện ấm áp không tên.

Mỹ phụ tên gọi là Tần Nguyệt Trì, là con gái của Định Võ Vương Đại Tề Quốc, cũng là mẫu thân của Tần Trần.

Nguyên bản chủ nhân của thân thể này cũng gọi là Tần Trần, bởi vì tại Thiên Tinh Học viện ở Vương đô cùng người tra tranh đấu, kết quả đánh võ đài bị người ta đánh vỡ đầu, hôn mê ba ngày ba đêm, liền đi đời nhà ma.

Sau đó bị linh hồn của Tần Trần ở 300 năm trước chết đi ngòai ý muốn chiếm lấy thân thể, lần nữa sống lại.

“Trần Nhi, ngươi hôn mê ba ngày ba đêm rồi hù chết mẫu thân. Sau này mẫu thân sẽ không bao giờ cho phép ngươi hành sự lỗ mãng nữa, có nghe hay chưa. Nếu như ngươi chết, mẫu thân một người sống thế nào đây.”

Mỹ phụ vuốt ve gương mặt gầy yếu của Tần Trần, trong con ngươi xinh đẹp toát ra vẻ quan tâm tha thiét.

Tần Trần nhìn mỹ phụ, trong linh hồn hiện ra một loại cảm động mà trước nay chưa từng có.

Tần Trần kiếp trước chỉ là một cô nhi, không nghĩ đến ông trời để cho hắn sống lại một đời, lại cho hắn một người mẫu thân.

Ở trong trí nhớ thân thể này, mẫu thân Tần Nguyệt Trì đối với hắn rất tốt, có thể nói là bảo bọc cẩn thận. Tình cảnh giữa mẹ con rất hòa hợp.

Sau khi Tần Trần sống lại, linh hồn cùng cổ thân thể này dung hợp linh hồn, tự nhiên cũng có được tất cả tình cảm của cổ thân thể này.

Nhìn mỹ phụ lo lắng khóc trước mặt, nội tâm Tần Trần trở nên kích động, bật thốt lên:

- Nương, hài nhi sau này sẽ không lỗ mãng, để cho mẫu thân lo lắng nữa.

Nói xong những lời này, trong lòng Tần Trần phảng phất để xuống một tảng đá nặng, linh hồn ung dung. Nguyên bản có một chút cảm giác trói buộc cũng đã triệt để biến mất.

Tần Trần biết đây là nguyên lai ý thức của tên Tần Trần kia lưu lại, biết được suy nghĩ của hắn, triệt để tiêu tán.

Từ nay về sau, cổ thân thể này chỉ lại một ý thức, đó chính là hắn, Tần Trần.

[Audio Chương 1: https://www.dropbox.com/s/72gprd71muy31qp/VoThanChuaTeC1congtruyeninfo.mp3?dl=0]