Võ Thần Chúa Tể

Chương 22: Chớ chọc ta



Chương 22: Chớ chọc ta

“Ngươi... ngươi muốn làm gì?”

Sắc mặt Ngụy Chân đại biến, vừa nói đã thấy Tần Trần giơ tay lên tát một cái lên mặt hắn. Ngụy Chân cảm thấy kinh ngãi, liền nghĩ phản kháng, nhưng mà bàn tay Tần Trần quá nhanh, thậm chí hắn chưa kịp giơ tay lên thì bàn tay mang theo chân khí đã hung hăng quất vào mặt hắn.

Ba!

Chỉ nghe vang lên một tiếng thanh thúy, Ngụy Chân đã trực tiếp bị Tần Trần quất bay ra ngoài, cả người như là một miếng giẻ rách phù phù rơi xuống đất. Nửa gương mặt hắn đã sưng lên tím ngắt, đang không ngừng kêu đau.

Một màn kinh người này làm cho Ngụy Chấn ở bên cạnh hai chân như nhũn ra, cả người lạnh lẽo, chỉ muốn ngay lập tức chạy ra khỏi phòng. Thế nhưng chỗ Tần Trần đứng vừa vặn ngăn cản đường thoát của hắn.

“Tiểu tạp chủng, ngươi biết ta là ai mà. Ngươi mà dám đánh ta, thì ngươi nhất định chết, ngươi nhất định chết đo biết không...”

Ngụy Chân khó khăn chỏi người lên, giận dữ gầm thét. Hai mắt của hắn đỏ ngầu, khươn mặt vặn vẹo kinh khủng, cả người như là một con dã thú bị thương nổi điên làm cho người ta sợ hãi.

Giận, giận dữ trước nay chưa từng có.

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ bị người khác nhục mà như bây giờ. Khuất nhục mãnh liệt tràn ngập lồng ngực hắn, trong ánh mắt mơ hồ của hắn tràn ngập thống hận, hận không thể lập tức giết chết Tần Trần.

Có điều đáp lại hắn là một cước bay đến của Tần Trần.

Răng rắc!

Quai hàm Ngụy Chân trực tiếp bị đá trật khớp, máu và nước miệng văng ra tung tóe. Hắn đông một cái té ngã xuống đất, đầu đau như muốn nứt, người không ngừng giật giật.

“Ngươi gọi là Ngụy Chân? Ta cảnh cáo ngươi, đừng chọc ta. Lần này ta cho ngươi cơ hội nhưng nếu như có lần sau thì ta cam đoan ta nhất định sẽ làm thịt ngươi.”

Tần Trần đi tới bên cạnh Ngụy Chân, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống, toàn bộ tinh thần ngưng tụ ở hai mắt hung hăng trừng Ngụy Chân.

Ầm!

Ngụy Chân chỉ cảm giác đại não của mình đột nhiên trống rỗng. Bóng đen tử vong trong nháy mắt bao phủ hắn vào trong. Hai mắt của Tần Trần, như là lợi kiếm hung hăng đâm vào lòng hắn.

“A!”

Ngụy Chân kêu lại the thé hoảng sợ tột cùng. Sâu trong nội tâm hiện ra một cảm giác sợ hãi chưa từng có, giờ khắc này tựa như là đặt hắn vào Cửu U Địa Ngục chịu phải khổ sở tận cùng vậy.

Một vũng nước trong nháy mắt xuất hiện ở đũng quần Ngụy Chân, cảm giác ẩm ướt làm cho hắn giật mình tỉnh lại. Hắn chỉ bị Tần Trần trừng một cái mà đã sợ không thể kiềm chế được tiểu tiện, đối với một người luôn tự cao tự đại như hắn mà nói thì quả thật so với chết còn khó coi hơn rất nhiều.

Ầm!

Tần Trần một cước mạnh mẽ đá vào đan điền Ngụy Chân. Hắn kêu thảm một tiếng liền bất tỉnh.

Ngụy Chấn bên cạnh đã bị dọa cho sợ mất mật.

Sắc mặt hắn tái nhợt, biết chuyện này đã không ổn, cho nên không có kịp suy nghĩ cái gì liền điên cuồng phóng ra ngoài cửa bên cạnh Tần Trần. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là chạy khỏi nơi này, tránh xa tên ma quỷ Tần Trần.

“Muốn trốn? Không kịp!”

Ánh mắt Tần Trần lạnh lẽo đấm ra một quyền, ầm một tiếng Ngụy Chân liền nặng nề ngã sấp xuống đất.

Cộc! Cộc! Cộc!

Như là tiếng bước đi của Tử Thần, chậm rãi đi đến bên cạnh Ngụy Chấn. Hắn nén cảm giác đau nhức toàn thân, vội vàng đứng lên quỳ trên mặt đất, sợ hãi nhìn Tần Trần liên tục cầu khẩn nói:

- Tần Trần... À không... Trần thiếu... Trần đại gia ta xin ngươi... ngươi bỏ qua cho ta đi, ta nhất định không dám chọc ngài nữa. Ngày sau ta mà làm như thế nữa thì ta chính là tên súc sinh, ngươi bỏ qua cho ta đi.

“Sai rồi, ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng.”

Ánh mắt Tần Trần lạnh lẽo, hung hăng đạp một cước.

Ngụy Chấn căn bản là cản không được, liền bị Tần Trần đạp trúng vào đan điền, cả người bay ra ngoài. Sau đó thân thể cường tráng ngã ầm xuống đất, hai con ngươi trợn lên một cái liền bất tỉnh.

Tần Trần cười lạnh, hắn tuy không giết hai người nhưng đã dùng chân khí phá hoại đan điền của bọn họ. Hai người sau khi tỉnh lại tuy là không có cảm giác gì, nhưng cho dù làm thế nào thì tu vi cùng sẽ đình trệ không thể tiến thêm được nữa.

Lúc này Tần Trần đi đến bên cạnh Lâm Thiên và Trương Anh, đở hai người dậy sau đó xoa bóp vài cái trên người bọn họ.

Lâm Thiên và Trương Anh có cảm giác như có dòng nước ẩm chạy ở trong người, đau đớn không chỉ biến mất mà cả người còn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Một số chỗ sưng đỏ cũng đã giảm đi không ít.

“Trần thiếu, ngươi thật là...”

Hai người lúc này trợn mắt há mồm. Bọn họ thấy toàn bộ quá trình Tần Trần đánh bại Ngụy Chân, bị thủ đoạn của hắn làm cho mộng bức, cảm thấy vô cùng rung động, nhất đời đờ ra không biết làm sao cho phải.

“Các ngươi về dưỡng thương trước đi, sau này hai người này sẽ không dám tìm đến gây sự nữa.”

Tần Trần nói thản nhiên.

Hắn có chút áy náy với hai người, nếu như không phải vì hắn thì hai người Lâm Thiên và Trương Anh cũng sẽ không bị Ngụy Chấn để mắt.

“Chúng ta không sao, nhưng Tần thiếu ngươi giáo huấn bọn họ như vậy, sợ là...”

Lâm Thiên và Trương Anh đều lo lắng nói.

Ngụy Chấn chẳng qua là con trai thứ hai của Ngụy Hầu. Nhưng Ngụy Chân lại khác, hắn là thế tử Ngụy Hầu phủ. Bây giờ Tần Trần giáo huấn Ngụy Chân thảm như vậy thì một khi Ngụy Hầu biết chuyện tìm tời An Bình Hầu, tình cảnh của Tần Trần sẽ rất nguy hiểm.

“Ta không sao, các ngươi cứ yên tâm.”

Tần Trần cảm giác có chút ấm áp, ai nói trên đời này toàn là người gian ác? Đời trước Tần Trần bị Phong Thiếu Vũ làm thương tổn tâm can, bây giờ lại cảm thấy có chút ấm áp.

“Ở đây ta có hai đoạn khẩu quyết, các ngươi có thể về tu luyện thử xem.”

Tần Trần nhìn tu vi hai người đều là Nhân Cấp sơ kỳ đỉnh phong, liền truyền cho bọn họ hai đạo khẩu quyết.

“Trần thiếu, ngươi là?”

“Các ngươi trở về tu luyện là sẽ biết.”

Tần Trần thầm than, mặc dù đời trước Phong Thiếu Vũ phản bội mình, nhưng đời này không ngờ mình vẫn còn có thể tin vào tình bằng hữu. Hy vong là lần này mình sẽ không nhìn nhằm a.

Mà đoạn khẩu quyết này, hắn có rất nhiều, đối với hắn mà nói thật sự không có chút quý giá nào cả.

Mang Lâm Thiên và Trương Anh rời đi, Tần Trần liền một mình đi về phủ, trên đường suy nghĩ một ít chuyện.

Hắn cũng không có suy nghĩ về việc mình đả thương Ngụy Chấn và Ngụy Chân mà cảm thấy vẻ vang, việc này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Hắn đang nghĩ là việc tu luyện sau này.

Thành công trọng tố lại kinh mạch, việc tu luyện của Tần Trần bắt đầu trở nên nghiêm chỉnh.

Thế nhưng là luyện võ cần rất nhiều tài nguyên. Đặc biệt là tu luyện Cửu Tinh Thần Đế Quyết lại càng nhiều, mỗi giai đoạn điều cần tài nguyên nhiều hơn mấy lần, thậm chí là mười lần so với võ giả bình thường.

Cái này không khác gì thiên văn đại sổ. Tiền bạc tuy không phải là vạn năng, nhưng võ giả mà không có tiền thì không thể làm được việc gì. Hiện tại, Tần Trần chính là đang thiếu tiền.

Trước đây hắn luyện võ, tài chính đều là do Tần Nguyệt Trì cấp cho. Nhưng mà tình cảnh của nàng ở Tần gia cũng không được tốt, cho nên có thể cấp cho hắn chỉ có chút ít.

“Phải tự mình kiếm tiền mới được.”

Trong lòng suy nghĩ làm sao kiếm tiền, bất tri bất giác Tần Trần đã đi đến Tần phủ.

Hai gã hộ vệ ở ngoài cửa nhìn thấy Tần Trần liện lập tức cung kính hành lễ. Có điều trong mắt hiện ra một chút quái dị, dường như có chuyện gì xảy ra.

Tần Trần thấy hơi kinh ngạc, bất quá hắn không có nghĩ gì nhiều, liền đi vào trong phủ.

Vừa mới đi vào không bao lâu, bỗng nhiên một làn gió thơm ngác bay đến, một thiếu nữ vóc người cao gầy, mặc quần dài màu đỏ xuất hiện trước mặt Tần Trần.

Chỉ thấy thiếu nữ này chỉ chừng 18 - 19 tuổi. Tuy tuổi không lớn lắm nhưng dung mạo cực kỳ động lòng người. Tóc dài đen tuyền chảy xui, đôi mắt sáng ngời, phía dưới là chiếc mũi xinh đẹp, đôi môi đỏ thẫm, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, mang đến cảm giác thanh xuân dào dạt.