Vũ Động Càn Khôn

Chương 24: Nhóm Ba Người Mạnh Nhất! (2)



Thanh âm đột nhiên vang lên khiến cho cả Thí Luyện Quán bỗng trở nên yên tĩnh, vô số ánh mắt kinh ngạc đổ dồn vào trên người Lâm Động.

"Động nhi, ngươi làm cái gì vậy?"

Lâm Khiếu ngồi một bên cũng bị hành động của Lâm Động làm cho ngẩn người, chợt vội vàng quát to. Tuy rằng hôm nay biểu hiện của Lâm Động đã nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng chỉ với thực lực như vậy, Lâm Động vẫn còn một khoảng cách nhỏ mới có thể sánh ngang Lâm Hoành. Nếu chỉ dựa vào Thối Thể đệ lục trọng cùng với Thông Bối Quyền chín tiếng vang sẽ không cách nào đánh bại Lâm Hoành đã đạt tới Đệ Thất Trọng.

"Lâm Động ca, không nên làm thế!"

Thanh Đàn sau khi phục hồi lại tinh thần, lập tức trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã ngập tràn vẻ lo lắng. Nàng biết Lâm Động trong lúc bất chợt thốt ra những lời ấy, nguyên nhân sâu xa chính là lo lắng cho tương lai của nàng.

"Mọi người cứ yên tâm! Cha, con chỉ là muốn cùng Lâm Hoành biểu ca tỷ thí một chút thôi mà, nếu như thua cũng không có gì là mất mặt…!" Lâm Động cười nói.

Nghe vậy, Lâm Khiếu thoáng ngẩn người, hắn chần chờ một chút rồi đành gật đầu nói: "Vậy phải cẩn thận một chút."

Lâm Động gật đầu, xoa xoa đầu Thanh Đàn, sau đó dưới ánh mắt soi mói của đông đảo mọi người liền xoay người tiến vào trong sân. Khi hắn xoay người, trong đôi mắt ánh lên một tia cười lạnh, nếu Lâm Hoành chỉ an an ổn ổn mà ôm ngôi vị thứ nhất thì hắn cũng chẳng muốn bại lộ thực lực quá mức làm gì. Đáng tiếc, người này đã đoạt ngôi đầu lại còn muốn được voi đòi tiên!

"Đã như vậy, chỉ có thể đánh cho ngươi không còn mặt mũi nào mà mở miệng nữa…"

Lâm Động dừng cước bộ nơi thạch đài, sau đó nhìn về phía Lâm Chấn Thiên đang ngồi, cười nói: "Gia gia, không biết con có thể đề xuất luận bàn hay không?"

Lâm Chấn Thiên lúc này đã phục hồi lại tinh thần, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Động. Đã chứng kiến rõ thực lực của Lâm Hoành mà Lâm Động vẫn còn dám khiêu chiến, nếu không phải là dạng đầu đất tự mình chuốc lấy nhục, ắt hẳn là có sự tự tin tuyệt đối.

"Xem ra ta vẫn đánh giá thấp tên tiểu tử này a…"

Sâu trong đôi mắt Lâm Chấn Thiên đột nhiên toát lên vẻ mong chờ nóng bỏng. Lần Tộc Hội rất nhiều năm trước đó, Lâm Khiếu cứ như vậy mà tỏa sáng đã thắp lên ngọn lửa hy vọng phản hồi gia tộc trong lòng lão… Không biết Lâm Động có thể giống Lâm Khiếu khi trước hay không, đem đến niềm kinh hỉ lớn lao cho lão?

"Điều này rất bình thường, tự nhiên là có thể!"

Nhìn thấy Lâm Chấn Thiên gật đầu, Lâm Động lúc này mới nở một nụ cười mãn nguyện.

"Cái tên gia hỏa này, không có chuyện gì lại tự nhiên đi mua dây buộc mình sao, Lâm Hoành kia hiện tại ngay cả ta cũng rất khó thu thập được hắn"

Lâm Hà bước nhanh về phía thạch đài, oán hận nói với Lâm Động:

"Hiện tại không phải là thời điểm để ra vẻ ta đây"

Nhìn thấy vẻ mặt oán trách của Lâm Hà, Lâm Động cũng chỉ cười cười, không nói thêm câu gì. Hắn nhún mình nhảy lên thạch đài, nơi đó Lâm Hoành đang đứng khoanh tay trước ngực, nở nụ cười lạnh nhìn Lâm Động.

"Lâm Động, xem ra sau khi đạt đến tiền tam (top ba), lòng tự tin của ngươi vô cùng mãnh liệt nha?"

"Cho nên mới muốn nhờ Lâm Hoành biểu ca làm cho đệ thanh tĩnh lại." Làm như không nghe ra ý tứ giễu cợt trong lời nói của Lâm Hoành, Lâm Động tủm tỉm cười trả lời.

"Điều này dễ thôi!" Lâm Hoành dương dương tự đắc nói.

"Đại bá, bắt đầu đi?" Lâm Động liếc xéo về phía hắn, sau đó nói với Lâm Khẳng ở dưới đài.

"Ngươi..."

Lâm Khẳng há miệng định nói, nhưng cuối cùng lại buông tiếng thở dài bất đắc dĩ, sau đó vung tay lên: "Tỷ thí bắt đầu!"

Thanh âm của Lâm Khẳng vừa dứt, vẻ mặt vốn đang dương dương tự đắc của Lâm Hoành lập tức trở nên băng lạnh, một tầng quang mang nhàn nhạt lập tức bao phủ lấy toàn thân hắn. Nhìn bộ dạng hắn như vậy, rõ ràng là không có ý đồ nương tay.

"Lâm Động, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, giữa chúng ta có sự chênh lệch lớn tới mức độ nào!"

Nguyên Lực trong kinh mạch sôi trào, truyền khắp cơ thể Lâm Hoành. Hắn buông tiếng cười lạnh, chỉ sau hai lần lắc mình đã hiện ra trước mặt Lâm Động, chưởng phong bén nhọn nặng nề oanh thẳng về phía trước.

Đối mặt với chưởng phong có lực đạo cực mạnh của Lâm Hoành, trái ngược với dự đoán của mọi người, Lâm Động cũng không hề có ý định tránh né. Chứng kiến cảnh tượng đó, không ít người đã âm thầm lắc đầu, xem ra cuộc tỉ thí này rất nhanh đã phân thắng bại…

"Hắc hắc, tự mình chuốc lấy đau khổ, lại dám chủ động khiêu chiến."

Bên ngoài tràng, Lâm Sơn hả hê cười lớn, Lâm Mãng bên cạnh cũng cười nhạt, nhàn nhã dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng thưởng thức từng ngụm trà thơm.

"Phanh!"

Chưởng phong bén nhọn trong nháy mắt đã đánh tới trước ngực Lâm Động. Ngay khi chưởng phong gần chạm đích, Lâm Động rốt cuộc mới có động tác. Chỉ thấy hắn cũng vươn hữu chưởng ra, trực tiếp cứng đối cứng với quyền chưởng của Lâm Hoành.

Song chưởng đụng nhau, tràng cảnh dự liệu như trong suy nghĩ của mọi người cũng không xuất hiện. Ai nấy đều kinh ngạc khi chứng kiến thân hình Lâm Động vẫn như một tòa thiết tháp hiên ngang đứng vững. Bộ dáng nhàn nhã của hắn khiến người khác dễ hiểu nhầm một chưởng vừa rồi của Lâm Hoành căn bản không cách nào lay chuyển nổi thân hình hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tại sao lại có thể như vậy?"

Một màn này làm cho không ít người cảm thấy bất khả tư nghị, lấy thực lực Thối Thể đệ thất trọng của Lâm Hoành lại không cách nào rung chuyển nổi Lâm Động chỉ có thực lực Thối Thể đệ lục trọng?

Cảm thấy kinh ngạc không chỉ có những người quan khán, mà ngay cả Lâm Hoành cũng phải biến sắc mặt. Hắn cảm nhận được hữu chưởng của Lâm Động tựa như một vách tường thật dày, không cách nào đột phá nổi.

Giờ khắc này, hắn mới thấy được sự bất ổn.

"Không phải chỉ có ngươi mới là Thối Thể đệ thất trọng!"

Lâm Động hả hê nhìn nét mặt đang biến đổi của Lâm Hoành, gằn giọng nói từng chữ. Kèm theo từng thanh âm của hắn, trên thân thể hắn cũng đã ngập tràn quang mang sáng bóng, đó chính là ba động của Nguyên Lực. Sự ba động này so với Lâm Hoành lại càng mạnh mẽ hơn.

Thối Thể đệ thất trọng!

"Hả…"

Nhìn Nguyên Lực sáng chói chớp động trên thân thể Lâm Động, trong Thí Luyện Quán đột nhiên vang lên từng tràng âm thanh kinh ngạc. Thì ra thực lực chân thật của Lâm Động cũng không phải là Đệ Lục Trọng, mà là Đệ Thất Trọng!

Khó trách hắn dám khiêu chiến Lâm Hoành như vậy! Thì ra hắn có đủ tiền vốn để khiêu chiến!

"Tên tiểu tử thối này..."

Lâm Khiếu ngơ ngác nhìn thân ảnh trên thạch đài, vẻ mặt ngập tràn sự phấn khích. Sự kinh ngạc lúc trước mà Lâm Động đem đến cho hắn còn chưa hoàn toàn tiêu hóa xong, giờ đây lại là một kích nặng nề nữa…

Lâm Hà đứng dưới thạch đài, ngọc thủ lúc này đã không tự chủ được mà đưa lên bưng kín cái miệng nhỏ nhắn. Đôi mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

"Đệ Thất Trọng, sao có thể chứ?"

Lâm Hoành càng thêm biến sắc mặt, cuối cùng vẫn buông tiếng cười lạnh, cánh tay hắn run lên huy động song chưởng. Kình phong cương mãnh sắc bén như đao quét tới.

"Bát Hoang Chưởng sao?"

Nhìn chưởng phong của Lâm Hoành đang oanh thẳng đến mặt, Lâm Động buông một tiếng cười lạnh. Hắn huy động song chưởng tạo thành một đường cong xuyên qua chưởng ảnh, vỗ vào hai tay Lâm Hoành. Cái vỗ của hắn nhìn qua chỉ như là tùy ý nhưng lực đạo cương mãnh của Bát Hoang Chưởng do Lâm Hoành phát ra lập tức bị phân tán, trở nên yếu đi rất nhiều.

"Bát Hoang Chưởng, cũng không phải chỉ có mình ngươi mới biết sử dụng!"

Đánh tan chưởng phong của Lâm Hoành, Lâm Động khẽ mỉm cười, chỉ thấy chưởng phong của hắn tuôn ra vô số phong nhận, tạo thành những âm thanh xé gió. Lực đạo cương mãnh so với Bát Hoang Chưởng do Lâm Hoành thi triển, không biết còn cường hãn hơn bao nhiêu lần.

"Ngươi cũng biết Bát Hoang Chưởng?"

Nhìn thấy chưởng pháp quen thuộc phát ra từ tay Lâm Động, Lâm Hoành kêu lên thất thanh. Thanh âm còn chưa đứt, hắn đã nhận ra sự bất đồng trong chưởng pháp. Uy lực Bát Hoang Chưởng của Lâm Động so với hắn tựa hồ mạnh mẽ hơn rất nhiều.

"Làm sao có thể?"

Phát hiện này làm cho sắc mặt Lâm Hoành trở nên trắng bệch, hắn tu luyện Bát Hoang Chưởng đã hơn nửa năm, làm sao có thể có chênh lệch với Lâm Động chứ?"

"
Ta không tin!"

Sắc mặt tái nhợt, trong mắt Lâm Hoành hiện lên vẻ ngoan độc, Bát Hoang Chưởng được hắn thi triển đến mức tận cùng, Nguyên Lực trong cơ thể điên cuồng phát ra hai bàn tay, hình thành một chưởng toàn lực phách thẳng về phía Lâm Động.

Chưởng phong bén nhọn đó còn mang theo thanh âm ô ô vang dội, vừa nghe đã đủ biến sắc mặt.

Đối mặt với một chưởng toàn lực đang ập đến, Lâm Động vẫn thong dong như cũ, chưởng phong cương mãnh như đao chợt biến ảo, trở nên nhu nhuyễn mềm mại, dính chặt vào thủ chưởng đang vung tới của Lâm Hoành.

Song chưởng vừa tiếp xúc, cánh tay Lâm Động chợt run lên một cách quỷ dị, lực đạo cực kỳ cương mãnh như thủy triều ồ ạt tuôn vào cơ thể Lâm Hoành.

"Phanh!"

Lực đạo cương mãnh vừa tuôn ra, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thân hình Lâm Hoành liền như diều đứt dây bị chấn bay lên không, sau đó ngã vật xuống thạch đài ngã gục.

Lâm Hoành vừa rớt xuống thạch đài, bầu không khí trong Thí Luyện Quán bỗng trở nên yên lặng như tờ. Không ai có thể tưởng tượng nổi việc người được coi là đệ nhất danh trong Tộc Hội lần này lại bại dưới tay Lâm Động, bại một cách nhẹ nhàng…

"Tốt... Rất tốt..."

Lâm Chấn Thiên kinh ngạc nhìn thiếu niên trên thạch đài, một hồi lâu mới lẩm bẩm nói. Trong đôi mắt đã không giấu được vẻ vui mừng như điên loạn.